Đẹp và xấu: Chúng ta thật sự đánh giá dựa trên điều gì?

- Advertisement -

Trong lịch sử phát triển tri thức nhân loại, vấn đề định nghĩa đẹp – xấu luôn là chủ đề được tranh luận sôi nổi ở nhiều lĩnh vực, trải dài từ nghệ thuật, triết học cho đến tâm lý học. Nó không đơn thuần là những đánh giá dựa trên cảm quan, sự phân định đẹp – xấu. Chúng còn ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa phức tạp hơn, liên quan đến các giá trị thẩm mỹ, đạo đức và những trải nghiệm tâm lý sâu sắc của con người. Qua đó, mỗi cá nhân, mỗi nền văn hóa đều xây dựng nên những tiêu chuẩn, quy chuẩn khác nhau để đánh giá vẻ đẹp và cái xấu của một hiện tượng, một tác phẩm nghệ thuật hay thậm chí là bản tính con người.

Bài viết này có phần đặc biệt, ICTGO hướng tới việc khai thác sâu vấn đề “Điều gì để ta cho rằng thứ đó là đẹp hay xấu” từ ba góc nhìn chính: mỹ học, triết học và tâm lý học. Mục tiêu là đưa ra một cái nhìn tổng quan và chi tiết, giúp độc giả hiểu rõ hơn nguồn gốc, cũng như sự biến đổi của các tiêu chuẩn đánh giá thẩm mỹ trong đời sống hiện đại.

Sự đánh giá thẩm mỹ

Những khái niệm “đẹp” và “xấu” luôn được xem là hai mặt của “đồng tiền” thẩm mỹ, không thể tách rời và luôn tương tác lẫn nhau. Trong mỹ học, cái đẹp thường gắn liền với các yếu tố hình thức. Một tác phẩm nghệ thuật hay một sản phẩm thiết kế được coi là đẹp khi các yếu tố này được sắp xếp một cách tinh tế, tạo nên cảm giác hài hòa và dễ chịu cho người nhìn.

Trong triết học, khái niệm này lại được mở rộng ra khỏi phạm vi hình thức để bao gồm các giá trị tinh thần, đạo đức và lý tưởng. Các triết gia cổ điển như Plato, Aristoteles cho rằng cái đẹp là hiện thân của sự hoàn hảo, là sự hiện diện của lý tưởng và chân lý vượt lên trên hiện thực vật chất. Ngược lại, các triết gia hiện đại như Immanuel Kant và Friedrich Nietzsche đã đưa ra những quan điểm mới, cho rằng cái đẹp không chỉ là kết quả của những quy luật tự nhiên mà còn là biểu hiện của cảm nhận cá nhân, của sự tự do và sáng tạo.

Từ góc nhìn của tâm lý học, quá trình đánh giá cái đẹp hay xấu gắn liền với cơ chế nhận thức và phản ứng cảm xúc của con người. Những nghiên cứu hiện đại đã chỉ ra rằng, não bộ con người có các vùng đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý thông tin thẩm mỹ, phản ứng mạnh mẽ trước những kích thích về màu sắc, hình dạng hay sự đối xứng. Cùng với đó, các trải nghiệm cá nhân, bối cảnh văn hóa và môi trường sống cũng đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành tiêu chuẩn đánh giá cái đẹp, tạo nên sự đa dạng và phong phú trong nhận thức thẩm mỹ của mỗi cá nhân.

Phương diện mỹ học 

Trong mỹ học, tiêu chí hình thức là yếu tố căn bản để đánh giá vẻ đẹp của một đối tượng. Các đặc điểm như tỷ lệ, đối xứng, sự hài hòa giữa các yếu tố, cân đối về màu sắc và ánh sáng được coi là những yếu tố tiêu biểu góp phần tạo nên sự đẹp. Ví dụ, trong nghệ thuật kiến trúc, những công trình mang tính đối xứng và cân đối thường được nhìn nhận là đẹp mắt. Bởi chúng vừa thể hiện sự tinh tế trong thiết kế, vừa phản ánh các giá trị văn hóa, lịch sử của cộng đồng.

Các tiêu chuẩn thẩm mỹ cũng có thể thay đổi theo từng thời kỳ và phong cách nghệ thuật. Những quy chuẩn này được hình thành dựa trên cảm quan cá nhân, cộng hưởng những chuẩn mực văn hóa và truyền thống của mỗi dân tộc. Trong nghệ thuật truyền thống phương Đông, cái đẹp thường được liên hệ với sự tự nhiên, nhẹ nhàng và hài hòa với thiên nhiên, trong khi nghệ thuật phương Tây lại nhấn mạnh vào sự rõ ràng, chặt chẽ và hình thức hoàn hảo.

Nhà nguyện Cerasi (Rome) với tranh của Carracci và Caravaggio. (Ảnh: Frederick Fenyvessy)
Nhà nguyện Cerasi tại Rome, Ý với tranh của Carracci và Caravaggio. (Ảnh: Frederick Fenyvessy)

Lịch sử mỹ thuật cho thấy, khái niệm về cái đẹp không bao giờ đứng yên, nó luôn biến đổi theo thời gian. Từ những giá trị cổ điển của Hy Lạp và La Mã đến những cuộc cách mạng nghệ thuật của Phục Hưng, từ Baroque đến ấn tượng và hiện đại, mỗi thời kỳ đều có những tiêu chí đánh giá cái đẹp riêng biệt. Ví dụ, trong nghệ thuật ấn tượng, cảm giác thoáng đãng, chuyển động của ánh sáng và màu sắc được ưu tiên hơn sự chi tiết chính xác, phản ánh sự chuyển mình của nhận thức thẩm mỹ trong bối cảnh xã hội và khoa học phát triển.

Ngoài ra, nghệ thuật đương đại còn mở ra một hướng đi mới khi thách thức những quy chuẩn cố định về cái đẹp. Các nghệ sĩ ngày nay thường sử dụng những hình thức mới, phá vỡ truyền thống, để truyền tải thông điệp sâu sắc và cá tính riêng biệt. Sự đa dạng trong cách tiếp cận này không chỉ giúp mở rộng khái niệm về cái đẹp mà còn tạo điều kiện cho mỗi người tự do thể hiện quan điểm và cảm nhận cá nhân về giá trị thẩm mỹ.

Góc nhìn triết học

Trong triết học cổ điển, cái đẹp được xem là sự hiện thân của lý tưởng, của sự hoàn hảo vượt lên trên hiện thực vật chất. Plato đã đề xuất rằng cái đẹp tồn tại dưới dạng những ý thức hình thức tinh túy, là bản mẫu của sự hoàn hảo mà con người chỉ có thể cảm nhận một cách gián tiếp qua các tác phẩm nghệ thuật. Aristoteles sau đó cũng đóng góp vào việc xác lập mối liên hệ giữa cái đẹp và nguyên tắc tự nhiên, cho rằng sự cân đối và hài hòa là tiêu chí để xác định vẻ đẹp của một tác phẩm.

Các triết gia thời kỳ này cho rằng cái đẹp vừa có giá trị về mặt thẩm mỹ, vừa phản ánh những giá trị tinh thần, đạo đức và trí tuệ của con người. Cái đẹp theo quan điểm này, là biểu hiện của sự chân, thiện và toàn vẹn, tạo nên một liên kết mật thiết giữa nghệ thuật và cuộc sống. Nhờ đó, cái đẹp là thứ được thưởng thức, là nguồn cảm hứng, dẫn dắt con người hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong triết học hiện đại, những quan điểm về cái đẹp đã có sự thay đổi đáng kể. Immanuel Kant đã đưa ra lý thuyết cho rằng, cái đẹp không thể đo lường được bằng các tiêu chuẩn khách quan mà phải dựa vào cảm nhận chủ quan của người thưởng thức. Theo Kant, sự cảm nhận cái đẹp là một sự hòa quyện giữa khả năng cảm thụ và nhận thức tự do của con người, nơi mà cảm xúc và lý trí cùng nhau tạo nên một trải nghiệm thẩm mỹ độc đáo.

Friedrich Nietzsche lại mở rộng quan điểm này bằng cách nhấn mạnh vai trò của cá tính và sự sáng tạo cá nhân trong việc đánh giá cái đẹp. Ông cho rằng, cái đẹp không phải lúc nào cũng gắn liền với sự hài hòa hay cân đối, mà đôi khi là sự bộc lộ của sự khác biệt, độc đáo và thậm chí là sự hỗn loạn. Theo Nietzsche, cái đẹp có thể đến từ những điều bất thường, từ những trải nghiệm mạnh mẽ và từ sự phá vỡ các quy chuẩn truyền thống, qua đó thể hiện sức sống mãnh liệt và sự tự do của con người.

Mối liên hệ giữa cái đẹp và xấu

Một trong những luận điểm quan trọng của triết học hiện đại là mối quan hệ mật thiết giữa cái đẹp và cái xấu. Nhiều triết gia cho rằng, để hiểu rõ cái đẹp, chúng ta cần nhận thức rõ vai trò của cái xấu như một đối lập cần thiết. Theo cách nhìn này, cái xấu không phải là một thực thể độc lập, mà tồn tại chỉ để làm nổi bật và làm tăng giá trị của cái đẹp. Sự hiện diện của cái xấu, dù dưới bất kỳ hình thức nào, đều giúp con người có thể so sánh, đánh giá và từ đó trân trọng cái đẹp hơn.

Quan niệm này mở ra một góc nhìn toàn diện và đa chiều trong việc đánh giá thẩm mỹ, khi mà các giá trị đạo đức, tinh thần và cảm xúc của con người được tích hợp vào quá trình nhận thức cái đẹp và cái xấu. Qua đó, triết học không chỉ dừng lại ở việc đưa ra những định nghĩa khô khan mà còn tạo nên một hệ thống lý luận phức tạp, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nguồn gốc và ý nghĩa của những tiêu chuẩn thẩm mỹ trong cuộc sống.

Tâm lý học

Tâm lý học cung cấp cho chúng ta một góc nhìn thực nghiệm về quá trình đánh giá cái đẹp và cái xấu thông qua các cơ chế nhận thức và cảm xúc của con người. Các lý thuyết như thuyết nhận thức, thuyết cảm xúc và thuyết tiến hóa đã giải thích cách mà não bộ xử lý thông tin thẩm mỹ. Ví dụ, các nghiên cứu về thần kinh học chỉ ra rằng, khi tiếp xúc với những hình ảnh có tính thẩm mỹ cao, các vùng não liên quan đến cảm xúc như hệ thống limbic sẽ được kích hoạt, tạo ra những phản ứng tích cực như cảm giác hạnh phúc, thư giãn hay sự kích thích tinh thần.

Thuyết tiến hóa cũng đưa ra giả thuyết rằng, những tiêu chuẩn về cái đẹp không chỉ xuất phát từ văn hóa mà còn có nền tảng sinh học. Các yếu tố như đối xứng khuôn mặt, tỉ lệ cơ thể hài hòa được xem là dấu hiệu của sức khỏe và khả năng sinh sản, do đó chúng được đánh giá cao trong nhiều nền văn hóa khác nhau. Sự ưu tiên này có thể được xem như là một kết quả của quá trình chọn lọc tự nhiên, giúp loài người phát triển và duy trì những đặc điểm mang tính ưu việt về mặt sinh học.

Tác phẩm Guernica của hoạ sỹ Pablo Picasso năm 1937
Tác phẩm Guernica của hoạ sỹ Pablo Picasso năm 1937 (Ảnh: Artsper Magazine)

Mỗi con người có một hành trình trải nghiệm cá nhân độc đáo, từ đó hình thành nên những tiêu chuẩn và quan điểm riêng về cái đẹp. Các nghiên cứu tâm lý học chỉ ra rằng, những trải nghiệm từ tuổi thơ, môi trường gia đình, quá trình học tập và cả những ảnh hưởng từ xã hội đều góp phần định hình cách mà mỗi người cảm nhận và đánh giá vẻ đẹp. Một hình ảnh hay tác phẩm nghệ thuật có thể gợi lên những ký ức, cảm xúc và liên tưởng khác nhau ở mỗi cá nhân, từ đó tạo ra một loạt các phản ứng thẩm mỹ phong phú và đa dạng.

Bên cạnh đó, các yếu tố văn hóa và xã hội cũng đóng vai trò không nhỏ trong việc định hình tiêu chuẩn thẩm mỹ. Mỗi nền văn hóa có những quy tắc, chuẩn mực riêng liên quan đến cái đẹp và cái xấu, được truyền lại qua các thế hệ thông qua truyền thống, tôn giáo, nghệ thuật và giáo dục. Sự giao thoa giữa yếu tố nội tâm và ngoại cảnh này làm cho nhận thức về cái đẹp không chỉ là vấn đề của cá nhân mà còn là kết quả của một quá trình xã hội hóa lâu dài, phản ánh sự đa dạng của giá trị nhân văn và tư duy thẩm mỹ.

Ý thức thẩm mỹ

Các nghiên cứu hiện đại sử dụng công nghệ hình ảnh não bộ (như fMRI, EEG) đã mở ra những hướng đi mới trong việc hiểu rõ quá trình hình thành ý thức thẩm mỹ. Những phát hiện cho thấy, khi một đối tượng được xem là đẹp, não bộ của con người không chỉ kích hoạt các vùng liên quan đến cảm xúc mà còn có sự liên kết mạnh mẽ với các khu vực chịu trách nhiệm về nhận thức và phân tích. Điều này giải thích tại sao một tác phẩm nghệ thuật có thể gây ấn tượng mạnh mẽ và để lại dấu ấn lâu dài trong tâm trí người thưởng thức.

Hơn nữa, các nghiên cứu về tác động của nghệ thuật đương đại, thiết kế sản phẩm và truyền thông cho thấy rằng, nhận thức về cái đẹp có thể thay đổi theo từng hoàn cảnh, từng giai đoạn của cuộc sống. Ví dụ, những tác phẩm nghệ thuật đương đại thường thách thức các quy tắc truyền thống và mở ra nhiều góc nhìn mới, khiến người xem phải tự đặt câu hỏi và tìm hiểu sâu hơn về ý nghĩa của cái đẹp trong bối cảnh hiện đại. Qua đó, tâm lý học không chỉ giải thích quá trình hình thành nhận thức thẩm mỹ mà còn mở ra nhiều hướng nghiên cứu về mối liên hệ giữa cảm xúc, trí tuệ và các giá trị thẩm mỹ.

Văn hoá xã hội

Tiêu chuẩn về cái đẹp không tồn tại trong chân không mà luôn chịu ảnh hưởng sâu sắc của bối cảnh văn hóa và truyền thống. Mỗi nền văn hóa, với những giá trị, niềm tin và truyền thống riêng, đều có cách nhìn nhận và đánh giá cái đẹp khác nhau. Ví dụ, trong nhiều nền văn hóa Á Đông, vẻ đẹp được liên kết với sự dịu dàng, tinh tế và hòa hợp với thiên nhiên, trong khi ở nhiều nền văn hóa phương Tây, sự mạnh mẽ, độc đáo và sáng tạo lại được đề cao. Sự đa dạng này cho thấy, cái đẹp không chỉ là kết quả của những yếu tố hình thức mà còn là sản phẩm của sự giao thoa giữa lịch sử, truyền thống và môi trường xã hội.

Quá trình giáo dục và môi trường gia đình đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành nhận thức thẩm mỹ của mỗi cá nhân. Từ khi còn nhỏ, con người đã được hình thành những tiêu chuẩn, những giá trị về cái đẹp thông qua các hoạt động nghệ thuật, giáo dục thẩm mỹ và giao tiếp xã hội. Môi trường gia đình có vai trò truyền đạt những giá trị văn hóa, giúp hình thành nên những ấn tượng tâm lý sâu sắc và định hình quan điểm về thẩm mỹ. Những giá trị này sau đó được mở rộng qua giao tiếp với xã hội, chúng tạo nên một hệ thống tiêu chuẩn đa dạng và phong phú cho mỗi quốc gia, vùng lãnh thổ ở từng thời kỳ khác nhau.

Tác phẩm "The Conversion of Paul" của Caravaggio (Nguồn: Bảo tàng Kunsthistorisches ở Vienna, Áo)
Tác phẩm “The Conversion of Paul” của Caravaggio (Nguồn: Bảo tàng Kunsthistorisches ở Vienna, Áo)

Có thể nói, nhận thức về cái đẹp luôn là sự tổng hòa của yếu tố nội tâm và ngoại cảnh. Mỗi cá nhân không chỉ dựa vào cảm giác chủ quan mà còn chịu ảnh hưởng từ những quy chuẩn khách quan do xã hội đề ra. Sự giao thoa này tạo nên một hiện tượng thú vị: cái đẹp không phải lúc nào cũng được định nghĩa một cách cứng nhắc mà luôn mang tính linh hoạt, thay đổi theo thời gian, hoàn cảnh và từng cá nhân. Nhờ vậy, việc đánh giá cái đẹp và cái xấu trở thành một quá trình liên tục, không ngừng được cập nhật và làm mới, phản ánh đúng tính phức tạp của cuộc sống hiện đại.

Sự đúc kết

Mặc dù mỗi lĩnh vực đều có cách tiếp cận và định nghĩa khác nhau về cái đẹp và cái xấu, nhưng sự tương hỗ giữa chúng lại tạo nên một khung phân tích toàn diện và sâu sắc. Mỹ học thường tập trung vào các yếu tố hình thức, màu sắc, ánh sáng và kết cấu của đối tượng; triết học lại đi sâu vào những giá trị tinh thần, lý tưởng và các nguyên tắc siêu hình; còn tâm lý học thì giải mã các phản ứng cảm xúc và cơ chế nhận thức đằng sau quá trình đánh giá thẩm mỹ.

Sự giao thoa giữa ba lĩnh vực này không chỉ giúp làm rõ hơn các khía cạnh đa chiều của hiện tượng cái đẹp mà còn mở ra những hướng nghiên cứu liên ngành đầy hứa hẹn. Việc áp dụng các phương pháp phân tích từ mỹ học, triết học và tâm lý học đồng thời cho phép chúng ta nhận diện được những mối liên hệ tinh vi giữa yếu tố chủ quan và khách quan, giữa truyền thống và hiện đại, giữa cảm xúc và lý trí. Qua đó, cái đẹp không còn bị gò bó trong một khuôn mẫu cố định mà trở thành một khái niệm sống, luôn thay đổi theo thời gian, theo từng hoàn cảnh và theo mỗi trải nghiệm cá nhân.

Nhìn chung, quá trình đánh giá cái đẹp hay cái xấu là một quá trình phức tạp, đa chiều, không đơn thuần dựa trên các tiêu chí hình thức, nó còn là sự tổng hợp của các yếu tố triết học, tâm lý học và văn hóa xã hội. Qua các phân tích ở trên, chúng ta thấy rằng, cái đẹp là biểu hiện của những giá trị tinh thần, đạo đức và nhân văn. Cũng như vậy, cái xấu dù được xem là đối lập, lại đóng vai trò không thể thiếu trong việc làm nổi bật và khẳng định giá trị của cái đẹp.

Trong bối cảnh xã hội hiện đại, khi mà các giá trị thẩm mỹ liên tục được tái định nghĩa và làm mới, việc mở rộng góc nhìn qua các lĩnh vực học thuật sẽ giúp chúng ta tự do hơn trong việc tiếp cận và đánh giá các hiện tượng nghệ thuật cũng như các biểu hiện của văn hóa đương đại. Sự đa dạng trong nhận thức này góp phần làm phong phú thêm trải nghiệm thẩm mỹ. Đồng thời thúc đẩy sự sáng tạo, đổi mới và phát triển bền vững của nghệ thuật trong xã hội ngày nay.

Cuối cùng, nhận thức về cái đẹp và cái xấu vẫn luôn là một chủ đề mở, luôn có không gian để phát triển và nghiên cứu thêm trong tương lai. Mỗi cá nhân, mỗi nền văn hóa đều có những tiêu chuẩn, những giá trị riêng, góp phần tạo nên bức tranh đa sắc màu của cái đẹp trong cuộc sống. Mong rằng bài viết sẽ giúp ích nhiều cho bạn. Nếu có suy nghĩ gì về chủ đề này, hãy để lại bình luận ở phía bên dưới nhé!

Xem thêm: Aesthetic Usability Effect: Nhìn mặt bắt hình dong trong UX/UI

- Advertisement -

Bài viết liên quan

agentic ai

Agentic AI: Khi trí tuệ nhân tạo biết suy...

Khám phá Agentic AI công nghệ trí tuệ nhân tạo tự động ra quyết định thông minh,...
đàm đạo công nghệ

Công nghệ: “Chiếc lưới tàng hình” bao trùm cuộc...

Công nghệ mang lại tiện ích và cơ hội mới, nhưng cũng đặt ra câu hỏi về...

Tại sao bạn không thể dừng mong muốn thay...

Tại sao bạn không thể dừng mong muốn hay mới điện thoại, và liệu bạn có cần...

So sánh Bluetooth 5.0 và aptX LL: Đâu là...

Ngoài chất lượng đầu ra, sự khác biệt cơ bản giữa công nghệ Bluetooth 5.0 và aptX...
strong password policy with cfg

Có nên dùng trình quản lý mật khẩu mặc...

Google Chrome, Edge và rất nhiều các trình duyệt phổ biến khác đều có chức năng quản...

6 lý do vì sao Windows vẫn tốt hơn...

Hiện nay, Linux đang phát triển mạnh mẽ. Song tôi cho rằng, đối với đa số người...